Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 9 6, 2021

YÊU AI ĐÓ, HÃY CHO HỌ THỜI GIAN CỦA BẠN !

Yêu một người, hãy cho và nhận công bằng... Tôi là một phụ nữ của những biến cố. Giông bão đã đi qua nhiều , hoặc rất hạnh phúc, hoặc rất đau, không có nhiều những ngày bình lặng. Một hôm ngồi lại, nắng ở ngoài sân làm cay mắt, chợt nghe cô gái bên cạnh hỏi rằng, " Chị ơi, sao em hết lần này đến lần khác phải chờ anh ấy? Công việc hấp dẫn hơn em sao?" Ừ, tôi cũng đã từng hỏi câu hỏi đó. Với đàn ông, công việc là thước đo giá trị. Công việc tạo ra vật chất, ra nhà , ra xe, ra túi hiệu và nhũng bữa tối vui ngất trời cho cô gái của họ cùng đám bạn ....Một ngày 24 tiếng, không có thêm phút nào để gửi vào thời khóa biểu của yêu đương, hay công việc. Tùng ấy phút giây , phải thu xếp sao cho không lỡ nhịp. Nhưng ưu tiên cái nào nhất thì cái thứ hai phải chịu ít thời gian hơn. Đó là công bằng. Nhưng không chắc là cân bằng. Muốn sống hạnh phúc, sẽ phải chọn cân bằng. Cho nên, sáng ấy tôi đã quay sang cô gái nhỏ và nói rắng," Em hãy gặp người đàn ông của em, nói với anh ấy suy ngh

BUỔI HỌC ONLINE ĐẦU TIÊN

  Buổi học online đầu tiên của con gái tôi diễn ra suôn sẻ. Một năm học mới nhiều hy vọng đã bắt đầu, từ hôm nay. Con gái tôi dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong thì cột tóc gọn gàng, ngồi vào bàn học. Hôm nay con bé sẽ ăn sáng trễ để tranh thủ vào zoom chào hỏi bạn mới. Bé học lớp đầu cấp nên không có nhiều bạn cũ để tương tác. Nhìn con háo hức đếm từng bạn lần lượt vào phòng học online, bình phẩm vẻ ngoài của nhau rôm rả mà tôi thấy vui lây. Sự hồn nhiên của con trẻ cho những phụ huynh bề bộn lo toan như chúng tôi một vài khoảnh khắc lắng lòng, vui một chút, hy vọng một chút, muốn vững vàng thêm. Đã quá lâu rồi trẻ con phải ở nhà, hết làm bạn cùng mây tính thì lại ôm truyện tranh, ăn rồi ngủ... Những va chạm vốn dĩ rất bình thường giờ trở thành xa xỉ. Cầm tay, khoát vai bạn bè giờ hẳn sẽ không được hoan nghênh. Hai đưa con tôi trả lời cho câu hỏi: "Bao giờ chúng ta sẽ lại như ngày xưa?" bằng những cái lắc đầu buồn bã."Mẹ ơi, chắc lâu lắm. Con nghĩ không chừng là phải mấy năm