Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Vài Thông Điệp Gửi Đến Bạn

 MÓN NGON KÝ ỨC #Jas_yeumonViiet Quê ngoại tôi ở Hội An. Hè hay Tết nào về thăm phố cổ, tôi cũng ghé ăn mì quảng Phú Chiêm. Truyền thuyết về gánh mì thơm ngon bất hủ trên vai của các dì các mẹ dường như đang dần phai nhạt, vì hàng quán đã bắt đầu neo lại những bước chân không mỏi! Cả làng sống và nổi tiếng với nghề nấu mì. Tôi nhớ lần đầu nghe ngoại kể, đã không tin. Với tôi, mì quảng ngon chỉ có ở khu gần chợ Bà Hoa, Tân Bình. Vì tôi là đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, nên dạng suy nghĩ hạn hẹp vậy cũng không khó hiểu gì. Vài năm sau nữa, mười mấy tuổi đầu, vào trung học, tôi mới được ghé Hội An, và trên đoạn đường quốc lộ cũ với hai bên trồng thật nhiều bắp và rau, tôi được ăn một tô mì gánh Phú Chiêm thật sự!  Người đàn bà da nâu làm tô mì Phú Chiêm đầu tiên cho tôi hôm đó là một phụ nữ rất mặn mà. Đôi mắt đã có dấu chân chim nhìn tôi một cách đầy ẩn ý khi thấy tôi thì thầm: "Sao mì ít nước quá vậy dì?". Quả tình nhìn tô mì có cảm giác giống như mì trộn vậy. Nước nhân
Các bài đăng gần đây

BÔNG HOA TRONG VƯỜN

  #Jas_feelings (Khi nhìn thấy khoảng sân nhỏ đầy hoa của nhà hàng xóm) - Sao em lại chọn đi đường đó? mệt người lắm! Câu hỏi của một người quen lâu không gặp khi nghe tôi nói về chặng đường tôi sẽ chọn trong tương lai gần. Đây là lần thứ mấy ngàn tôi nghe dạng cảm thán này từ người nghe chuyện. Cùng một câu chuyện, cùng một sắc thái phản ứng, lẽ thường sẽ thấy mệt, và chán. Nhưng tôi lại thấy vui. Vì rõ ràng nếu người nghe tôi nói thờ ơ, câu chuyện sẽ qua nhanh, không cảm thán, không cằn nhằn. Nhung ở đây, tôi đã có được một sự lắng nghe nghiêm túc, thì sao phải buồn? Thật ra nếu nhìn nhận mọi chuyện đến trong cuộc đời một cách "bình thường", tức là để cho cảm xúc dẫn dắt đầu tiên, ta sẽ phải giải quyết rất nhiều những hệ lụy từ đó. Nhưng chỉ cần thay đổi sự chú ý theo một chiều hướng sáng sủa hơn, tất cảt sẽ trở nên hấp dẫn. Con gái tôi rất yêu nấu nướng. Hôm nọ, mẻ thịt nướng không thành công trông nham nhở trên vỉ khiến mặt con bé nhăn như khỉ ăn ớt. Ngước nhìn tô

GHEN TỊ

#Jas_feelings  Tôi là phụ nữ, và tôi biết sự ghen tị là một điểm yếu của nhiều phụ nữ.  Bạn tôi kể, cách đây vài năm, khi làm việc ở một công ty tổ chức sự kiện tầm trung, trong team của cô có một đống nghiệp rất hay ghen tị. Thấy ai mua đựoc điện thoại đắt tiền, thì mặt đã đanh lại, buông lời: "Bạn trai mua cho hả? Biết vòi đấy!", hôm nào sếp khen đồng đội trong team nồng nhiệt một chút, thì tới giờ nghỉ trưa thể nào cũng cạnh khóe một câu, giấu dưới nụ cười giả lả: "Xinh thế mà giờ sếp mới nhận ra đó!",..v.v...Chị này chưa bao giờ chân thành khen ngợi ai, lúc nào cũng cảm thấy mọi người chưa đủ tốt, chưa đủ giỏi, chưa đủ xinh đẹp để có được sự tán thưởng hay công nhận. Vài đồng nghiệp nam thấy vậy bảo: "Sao chị khó tính thế?", thì nhận được câu đáp: "Chị thấy đúng thì nói thôi!" Sự thật có phải như chị kia nói không? Xin thưa là Hoàn Toàn Không!  Vì những phản ứng tiêu cực không có gì liên quan đến sự thẳng thắn, "thấy đúng thì nói" c

PHIÊN BẢN CŨ

#Jas_feelings "Cuộc đời là những dịch chuyển thân tâm  ngưng nghỉ, vậy neo mình lại một sân ga liệu có phải là một hành xử đúng, và cân bằng?" Cuộc điện thoại tình cờ nghe được của một người quen với bạn thân của cô ấy khiến tôi trưởng thành hơn một chút. Quả lạ thường! Người gọi đến hôm ấy nói gì không rõ mà người quen tôi đáp lại một câu: "Người chết thì sao còn nói được? Đánh giá thấp hay cao còn quan trọng quái gì? Yêu thì nói yêu. Nhớ thì nói nhớ. Nó chán thì kệ nó. Coi như hết duyên thôi!" Tôi biết đó là một phụ nữ mạnh mẽ, và tôi thật sự đã nghĩ rằng cô chưa bao giờ sống một cách lờ đờ. Lúc nào thấy cô, nghe mỗi lời cô nói tôi đều cảm nhận được  năng lượng nhiệt huyết và hân hoan. Dù hai chúng tôi không thân thiết cho lắm, nhưng thiện cảm đối với nhau hẳn có ít nhiều. Việc tình cờ gặp ở điểm tiêm chủng bị quên đi nhanh, vì độ rày tôi lu bu với cả đống rối ren về mặt cảm xúc. Những quan hệ cá nhân đang ngày càng khiến tôi mệt nhọc, đôi khi thấy mình đang gánh

ĐỘNG VIÊN NHAU

#Jas_feelings 18h ngày 12/09/2021 Tin nhắn Zalo từ tài khoản lớp báo giáo viên dạy Hóa của con gái tôi nhiễm Covid, phải đi cách ly cả nhà. Dù vẫn biết chuyện dương tính với Covid không còn xa lạ nữa, nhưng tin nhắn vẫn gây ra một dư chấn cho học sinh và phụ huynh trong lớp.  Bệnh dịch đã luôn cho chúng ta thấy sự nguy hiểm và tốc độ lây lan khủng khiếp của nó. Giờ thì không ai có thể tự hào nói mình hay gia đình mình nằm ngoài vùng phủ sóng của Covid. Theo rất nhiều khía cạnh khác nhau, chúng ta đang bị Covid tước mất quyền cơ bản nhất, là quyền được tham gia vào các hoạt động giao tiếp và phát triển bản thân một cách tự do, đúng nhu cầu và mong muốn.  Nghĩ tới đó, thấy khá lo âu.  Có quá nhiều mất mát trong cuộc chiến giành lấy quyền được sống bình thường trở lại, và có quá nhiều nước mắt đã rơi, nhưng những con số vẫn chưa cho thấy một sự cải thiện mạnh mẽ. Chúng ta cần cho xã hội và bản thân thêm một chút kiên nhẫn nữa. Vì không thể đi nhanh khi dịch bệnh vẫn níu chân.  Con gái tôi

NỤ CƯỜI PHÍA BÌNH MINH

  #Jas_feelings Hôm nay tôi không vui.  Muốn có một ai đó ngồi xuống hỏi han. Muốn tâm tư phiền não được giải thoát trên môi. Muốn sẽ được đi ra chỗ ấm áp của lắng nghe. Tôi đi kiếm người tôi muốn gặp. Thôi thúc tự nhiên làm tôi e dè, nhưng không cưỡng lại.  Rất nhiều năm trước, tôi có một người bạn chỉ có mặt lúc tôi buồn. Người bạn có một nụ cười đẹp và bình an. Anh là một guitarist khá có tiếng. Tôi biết anh qua một buổi đi nghe nhạc phòng trà.  - Quá lâu không gặp. Anh tưởng là đã xa xôi luôn rồi.  - Em nghĩ mình làm phiền anh quá. Nên buông anh ra. Anh nhìn tôi. Bình thản, nhưng có phần ngạc nhiên. Có lẽ anh vẫn nghĩ về tôi như một phụ nữ khá vô tâm, và quá nhiều vấn đề cá nhân.  - Anh vẫn chờ em gọi. Hơn năm năm rồi. Không thấy thì an tâm là chắc em ổn , chẳng có vấn đề nào làm rối nên không thích gặp nữa. Có hơi buồn khoảng mấy tháng đầu. Anh chân thành đến mức tôi thấy xấu hổ. Cảm giác mình thật lạnh lẽo và xấu xí. ... Thật ra, đôi lúc tôi khá yếu đuối, cạn kiệt năng lượng để c

ĐỪNG ĐỂ HẠT ẤY THÀNH CÂY

#Jas_feelings Tôi có một người thân. Cô không bao giờ nói chuyện với mẹ mình quá hai câu.  Tôi gặng hỏi thì nhận được câu trả lời : "Mình thật sự không có nhu cầu trò chuyện với mẹ. Đã không có liên kết này từ nhỏ. Giờ thì càng không muốn" Cô ấy không bất hiếu. Cô ấy làm những việc chăm sóc bình thường như mọi người khác vẫn làm cho mẹ. Nhưng cô ấy không thoái mái khi nói chuyện với mẹ mình. Tôi nghĩ về chuyện này, và bắt đầu thấm dần ý nghĩa của nhân quả. Ngày tôi bé, những câu chuyện của tuổi dậy thì cần được chia sẻ hay hướng dẫn, tôi về nói với mẹ, thì bà thường không dành thời gian cho tôi. May mà tôi viết nhật ký để giải tỏa. May mà ba tôi lắng nghe tôi. May mà các bạn của tôi là người tốt. Tôi đã không sa ngã. Đã chông chênh, nhưng được an ủi và che chở đúng khi đúng lúc! May mắn biết bao! Cách dạy con của người Việt những năm 80-90 thế kỷ trước vẫn còn cực đoan. Phụ huynh đa phần không coi trọng cá tính của con cái. Họ giống như đang trút những bất lực của chính mình,