#Jas_feelings Tôi có một người thân. Cô không bao giờ nói chuyện với mẹ mình quá hai câu. Tôi gặng hỏi thì nhận được câu trả lời : "Mình thật sự không có nhu cầu trò chuyện với mẹ. Đã không có liên kết này từ nhỏ. Giờ thì càng không muốn" Cô ấy không bất hiếu. Cô ấy làm những việc chăm sóc bình thường như mọi người khác vẫn làm cho mẹ. Nhưng cô ấy không thoái mái khi nói chuyện với mẹ mình. Tôi nghĩ về chuyện này, và bắt đầu thấm dần ý nghĩa của nhân quả. Ngày tôi bé, những câu chuyện của tuổi dậy thì cần được chia sẻ hay hướng dẫn, tôi về nói với mẹ, thì bà thường không dành thời gian cho tôi. May mà tôi viết nhật ký để giải tỏa. May mà ba tôi lắng nghe tôi. May mà các bạn của tôi là người tốt. Tôi đã không sa ngã. Đã chông chênh, nhưng được an ủi và che chở đúng khi đúng lúc! May mắn biết bao! Cách dạy con của người Việt những năm 80-90 thế kỷ trước vẫn còn cực đoan. Phụ huynh đa phần không coi trọng cá tính của con cái. Họ giống như đang trút những bất lực của chính mình,
Viết để chữa lành