#Jas_feelings, #góc trái tim, #sài gòn sẽ bình an Sài Gòn những ngày này rất nhiều những nỗi niềm, và đôi khi, chỉ một cuộc gọi thôi, cũng khiến ta không còn được bình an nữa... Hôm qua, ngày Lễ Độc Lập 2/9, tôi nhận được cuộc gọi của một người em con dì, hỏi thăm tình hình gia đình tôi, và kể những câu chuyện của những người thân khác mà em ấy nắm được thông tin. Buồn vui lẫn lôn. Cảm giác mệt nhoài ngày nào cũng bám lấy tôi theo cách nào đó, dù tôi luôn mở đầu ngày mới bằng một lời tự động viên: "Hãy biết rằng không có cơn mưa nào không tạnh!". Có lẽ giãn cách quá lâu làm mòn mỏi nhiều hy vọng và nhiệt tâm của số đông. Có lẽ sự dè chừng trong giao tiếp làm cô quạnh thêm những tâm tư. Đôi khi tôi thấy mình hoang mang, và mất phương hướng. Dù năng lượng tiêu cực luôn bị đẩy lùi bởi bản tâm lạc quan bẩm sinh của tôi, nhưng tôi biết, mọi người quanh tôi cũng thế! Nghe giọng đứt quãng của cô em khi kể về việc một ông anh bà con mất đi người cha vợ và người mẹ vợ hiện còn thoi
Viết để chữa lành