Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn góc trái tim

BÔNG HOA TRONG VƯỜN

  #Jas_feelings (Khi nhìn thấy khoảng sân nhỏ đầy hoa của nhà hàng xóm) - Sao em lại chọn đi đường đó? mệt người lắm! Câu hỏi của một người quen lâu không gặp khi nghe tôi nói về chặng đường tôi sẽ chọn trong tương lai gần. Đây là lần thứ mấy ngàn tôi nghe dạng cảm thán này từ người nghe chuyện. Cùng một câu chuyện, cùng một sắc thái phản ứng, lẽ thường sẽ thấy mệt, và chán. Nhưng tôi lại thấy vui. Vì rõ ràng nếu người nghe tôi nói thờ ơ, câu chuyện sẽ qua nhanh, không cảm thán, không cằn nhằn. Nhung ở đây, tôi đã có được một sự lắng nghe nghiêm túc, thì sao phải buồn? Thật ra nếu nhìn nhận mọi chuyện đến trong cuộc đời một cách "bình thường", tức là để cho cảm xúc dẫn dắt đầu tiên, ta sẽ phải giải quyết rất nhiều những hệ lụy từ đó. Nhưng chỉ cần thay đổi sự chú ý theo một chiều hướng sáng sủa hơn, tất cảt sẽ trở nên hấp dẫn. Con gái tôi rất yêu nấu nướng. Hôm nọ, mẻ thịt nướng không thành công trông nham nhở trên vỉ khiến mặt con bé nhăn như khỉ ăn ớt. Ngước nhìn tô

GHEN TỊ

#Jas_feelings  Tôi là phụ nữ, và tôi biết sự ghen tị là một điểm yếu của nhiều phụ nữ.  Bạn tôi kể, cách đây vài năm, khi làm việc ở một công ty tổ chức sự kiện tầm trung, trong team của cô có một đống nghiệp rất hay ghen tị. Thấy ai mua đựoc điện thoại đắt tiền, thì mặt đã đanh lại, buông lời: "Bạn trai mua cho hả? Biết vòi đấy!", hôm nào sếp khen đồng đội trong team nồng nhiệt một chút, thì tới giờ nghỉ trưa thể nào cũng cạnh khóe một câu, giấu dưới nụ cười giả lả: "Xinh thế mà giờ sếp mới nhận ra đó!",..v.v...Chị này chưa bao giờ chân thành khen ngợi ai, lúc nào cũng cảm thấy mọi người chưa đủ tốt, chưa đủ giỏi, chưa đủ xinh đẹp để có được sự tán thưởng hay công nhận. Vài đồng nghiệp nam thấy vậy bảo: "Sao chị khó tính thế?", thì nhận được câu đáp: "Chị thấy đúng thì nói thôi!" Sự thật có phải như chị kia nói không? Xin thưa là Hoàn Toàn Không!  Vì những phản ứng tiêu cực không có gì liên quan đến sự thẳng thắn, "thấy đúng thì nói" c

PHIÊN BẢN CŨ

#Jas_feelings "Cuộc đời là những dịch chuyển thân tâm  ngưng nghỉ, vậy neo mình lại một sân ga liệu có phải là một hành xử đúng, và cân bằng?" Cuộc điện thoại tình cờ nghe được của một người quen với bạn thân của cô ấy khiến tôi trưởng thành hơn một chút. Quả lạ thường! Người gọi đến hôm ấy nói gì không rõ mà người quen tôi đáp lại một câu: "Người chết thì sao còn nói được? Đánh giá thấp hay cao còn quan trọng quái gì? Yêu thì nói yêu. Nhớ thì nói nhớ. Nó chán thì kệ nó. Coi như hết duyên thôi!" Tôi biết đó là một phụ nữ mạnh mẽ, và tôi thật sự đã nghĩ rằng cô chưa bao giờ sống một cách lờ đờ. Lúc nào thấy cô, nghe mỗi lời cô nói tôi đều cảm nhận được  năng lượng nhiệt huyết và hân hoan. Dù hai chúng tôi không thân thiết cho lắm, nhưng thiện cảm đối với nhau hẳn có ít nhiều. Việc tình cờ gặp ở điểm tiêm chủng bị quên đi nhanh, vì độ rày tôi lu bu với cả đống rối ren về mặt cảm xúc. Những quan hệ cá nhân đang ngày càng khiến tôi mệt nhọc, đôi khi thấy mình đang gánh

❤❤❤MỖI LẦN BẠN PHÁT RA NĂNG LƯỢNG BIẾT ƠN, CHƯỚNG NGẠI ĐÃ LÙI XA MỘT CHÚT!

Có rất nhiều người trong chúng ta rất nhanh quên những điều tốt đẹp người khác làm cho chính mình. Có khi chính tôi, hay chính bạn cũng quên nhanh những ơn được nhận. Thậm chí, một đôi lần, chúng ta cho phép mình xem việc tốt người khác tặng chúng ta là một lẽ đương nhiên.  Các bạn học sinh, hàng ngày xin tiền bố mẹ ăn sáng hay ăn quà vặt, thậm chí không thấy cần phải cảm ơn! Ba mẹ sinh ra ta, họ có trách nhiệm phải nuôi dưỡng ta, cho chúng ta ăn no mặc ấm, cho chúng ta phương tiện để phát triển, đó là cách nghĩ của cả xã hội này! Nhìn thấy chị lao công hay người ghi điện nước hàng ngày ta vẫn bình thản nghĩ đó là trách nhiệm của họ. Chúng ta đóng thuế, và họ nhận lương thưởng từ nguồn đó..v.v.. Tôi khẳng định với bạn một điều, không đúng đâu! Ba mẹ có thể từ chối hy sinh, không nuôi dưỡng chúng ta!  Người lao công hay nhân viên ghi điện nước có thể không cần phải làm công việc nặng nhọc với mức lương không cao.  Luôn có vô vàn lựa chọn cho mọi người. Không nhất thiết phải dành cho ai

ĐỪNG DỪNG LẠI

#Jas_feelings [Có bạn nhắn tin hỏi tôi cách sống vui hơn một chút. Bạn ấy stress với các liên kết thường nhật khi ở nhà quá lâu...] Thật lòng mà nói, các bài viết của tôi luôn ẩn chứa tinh thần lạc quan, ngậm ngùi nhưng không bi lụy. Trong giai đoạn tâm thế toàn xã hội đang căng thẳng, dễ bị tổn thương, thì những vấn đề cá nhân có vẻ đang phải chịu ẩn mình. Yêu đương sẽ khiến ta đôi khi thấy mệt nhọc. Sinh tử, cơm áo gạo tiền mới chi phối ta lúc này. Tuy vậy, nhìn vào khung cảnh chung, quan sát những người thân, bạn bè, hay các mối liên kết xã hội khác, tôi thấy vài tháng giãn cách vừa qua đã thay đổi rất nhiều các liên kết vẫn ngỡ là kiên cố. Sự thăng bằng vốn là chìa khóa duy trì ổn định và bình an cho mọi kết nối bỗng dưng bị phá vỡ. Thay vì thời gian sống được phân phối nhiều cho công việc và xã hội, thì giờ dành phần lớn cho gia đình. Đầu tiên, sẽ có kha khá những điều thú vị được nhận ra, nhưng cùng với thời gian, thú vị cũng trở nên quen thuộc. Gặp nhau mỗi ngày vừa đủ liều lượn

BUỔI HỌC ONLINE ĐẦU TIÊN

  Buổi học online đầu tiên của con gái tôi diễn ra suôn sẻ. Một năm học mới nhiều hy vọng đã bắt đầu, từ hôm nay. Con gái tôi dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong thì cột tóc gọn gàng, ngồi vào bàn học. Hôm nay con bé sẽ ăn sáng trễ để tranh thủ vào zoom chào hỏi bạn mới. Bé học lớp đầu cấp nên không có nhiều bạn cũ để tương tác. Nhìn con háo hức đếm từng bạn lần lượt vào phòng học online, bình phẩm vẻ ngoài của nhau rôm rả mà tôi thấy vui lây. Sự hồn nhiên của con trẻ cho những phụ huynh bề bộn lo toan như chúng tôi một vài khoảnh khắc lắng lòng, vui một chút, hy vọng một chút, muốn vững vàng thêm. Đã quá lâu rồi trẻ con phải ở nhà, hết làm bạn cùng mây tính thì lại ôm truyện tranh, ăn rồi ngủ... Những va chạm vốn dĩ rất bình thường giờ trở thành xa xỉ. Cầm tay, khoát vai bạn bè giờ hẳn sẽ không được hoan nghênh. Hai đưa con tôi trả lời cho câu hỏi: "Bao giờ chúng ta sẽ lại như ngày xưa?" bằng những cái lắc đầu buồn bã."Mẹ ơi, chắc lâu lắm. Con nghĩ không chừng là phải mấy năm

CHỦ NHẬT TRƯỚC TỰU TRƯỜNG

  Bệnh dịch thật sự đã làm đứt gãy không chỉ các kênh phân phối hàng hóa, nó còn làm tổn thương đến tâm lý của trẻ em nữa. Người lớn ít tổn thương hơn, nhưng cũng không thể đứng ngoài sự đứt gãy và mất mát này. Như mọi đứa trẻ, con trai tôi, 7 tuổi, rất lười học, nhưng vô cùng háo hức đến trường để gặp lại bạn bè. "Con nhớ các bạn lắm!" Pepsi, tên ở nhà của bạn nhỏ đó, là một đứa nhóc rất hiếu động. Những ngày giãn cách, thằng bé bức bối khi không có bạn tương tác. Không giải phóng được năng lượng , nó trở nên cáu kỉnh, và tham gia vào mọi câu chuyện của tôi một cách tiêu cực. Mẹ đang nói chuyện với người khác, nó xông vào phá đám. Mẹ đang cần yên tĩnh làm việc, nó hát toáng lên. Bị la, im được đúng vài ba phút thì đâu lại vào đó... Một đứa trẻ, dù ngoan cách mấy, vẫn cần không gian rộng lớn để chơi đùa. Một đứa trẻ, dù biết nghe lời ba mẹ thế nào, cũng vẫn luôn cần đến bạn bè đồng trang lứa để cùng trải nghiệm những trò chơi, thậm chí chỉ là ngồi chơi game bênh cạnh nhau đi

HY VỌNG SAU NỖI ĐAU

  #Jas_feelings, #góc trái tim, #sài gòn sẽ bình an Sài Gòn những ngày này rất nhiều những nỗi niềm, và đôi khi, chỉ một cuộc gọi thôi, cũng khiến ta không còn được bình an nữa... Hôm qua, ngày Lễ Độc Lập 2/9, tôi nhận được cuộc gọi của một người em con dì, hỏi thăm tình hình gia đình tôi, và kể những câu chuyện của những người thân khác mà em ấy nắm được thông tin. Buồn vui lẫn lôn. Cảm giác mệt nhoài ngày nào cũng bám lấy tôi theo cách nào đó, dù tôi luôn mở đầu ngày mới bằng một lời tự động viên: "Hãy biết rằng không có cơn mưa nào không tạnh!". Có lẽ giãn cách quá lâu làm mòn mỏi nhiều hy vọng và nhiệt tâm của số đông. Có lẽ sự dè chừng trong giao tiếp làm cô quạnh thêm những tâm tư. Đôi khi tôi thấy mình hoang mang, và mất phương hướng. Dù năng lượng tiêu cực luôn bị đẩy lùi bởi bản tâm lạc quan bẩm sinh của tôi, nhưng tôi biết, mọi người quanh tôi cũng thế! Nghe giọng đứt quãng của cô em khi kể về việc một ông anh bà con mất đi người cha vợ và người mẹ vợ hiện còn thoi

TỪ TÂM

  #Jas_feelings Đôi khi ta ngộ nhận sòng phẳng với sự vô cảm. Đôi khi ta hiểu khái niệm "love yourself first" như cách đặt mình lên trên hết, về mặt lợi ích... , mà quên rằng cuộc đời không bao giờ vận hành theo cách tôn vinh sự ích kỷ! Cô bạn thân thẳng tay đuổi người giúp việc vì một lỗi đơn giản: chị đã cho con gái út bốn tuổi của cô ăn cháo nguội. Mặc kệ những lời phân bua là cháo nấu khi sáng, chị múc ra chờ nguội sẽ cho bé ăn. Nhưng công việc nhà hôm đó khá nhiều, chị thu xếp xong thì đã lố giờ ăn gần bốn mươi lăm phút. Chạy vội vào phòng thì thấy bé đang ăn bánh dinh dưỡng và uống chưa xong sữa, nên vội bế bé ra cho ăn. Bé dễ chịu, vẫn ăn ngon miệng. Hai cô cháu đang vui vẻ thì cô bạn tôi đưa tay cầm tô cháo. Thế là có chuyện! Người giúp việc trong thời buổi dịch bệnh này kiếm vô cùng khó, nhưng bạn tôi vẫn cứng rắn buông một câu: "Lo gì! Có tiền thì mười đứa cũng kiếm được!" Tôi nghe chuyện, thấy khó chịu. Chị giúp việc không đúng, nhưng cách đối xử của bạn