Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Hua Jasmine

CHỦ NHẬT TRƯỚC TỰU TRƯỜNG

  Bệnh dịch thật sự đã làm đứt gãy không chỉ các kênh phân phối hàng hóa, nó còn làm tổn thương đến tâm lý của trẻ em nữa. Người lớn ít tổn thương hơn, nhưng cũng không thể đứng ngoài sự đứt gãy và mất mát này. Như mọi đứa trẻ, con trai tôi, 7 tuổi, rất lười học, nhưng vô cùng háo hức đến trường để gặp lại bạn bè. "Con nhớ các bạn lắm!" Pepsi, tên ở nhà của bạn nhỏ đó, là một đứa nhóc rất hiếu động. Những ngày giãn cách, thằng bé bức bối khi không có bạn tương tác. Không giải phóng được năng lượng , nó trở nên cáu kỉnh, và tham gia vào mọi câu chuyện của tôi một cách tiêu cực. Mẹ đang nói chuyện với người khác, nó xông vào phá đám. Mẹ đang cần yên tĩnh làm việc, nó hát toáng lên. Bị la, im được đúng vài ba phút thì đâu lại vào đó... Một đứa trẻ, dù ngoan cách mấy, vẫn cần không gian rộng lớn để chơi đùa. Một đứa trẻ, dù biết nghe lời ba mẹ thế nào, cũng vẫn luôn cần đến bạn bè đồng trang lứa để cùng trải nghiệm những trò chơi, thậm chí chỉ là ngồi chơi game bênh cạnh nhau đi

TÂM TƯ [P.1]

["Understanding is the Love's other name"_ Thích Nhất Hạnh] Tôi biết đến Sư Ông khi tình cờ đọc Đường Xưa Mây Trắng. Khi tôi rơi xuống vực. Hiểu biết là tên gọi khác của yêu thương. Tôi biết một câu tương tự Tagore từng viết. Nhưng thời điểm để thấm những tâm tư thì chỉ đến sau này. Không ai đau vết đau của mình mà còn có thời gian nhìn xem ai đau quanh mình nữa. Thấy mình đau thôi đã quá đủ nặng lòng rồi. Cảm nhận cuộc đời trôi rất lạnh làm biết bao ấm áp bị hủy hoại dần dần.  Tôi đã từng nức nở dưới chân tôn tượng Bồ Tát Quán Thế Âm trong một buổi chạng vạng ẩm ướt , trong thinh lặng chùa Vạn Hạnh. Nỗi cô đơn và cảm giác thua cuộc khiến tôi trống hoác như khoảnh sân hiu quạnh. Không có ai bên cạnh, ngoài một nụ cười rất dịu dàng của Bồ Tát, ngăn tôi làm hại mình thêm nữa.  - Quán Thế Âm, tại sao con phải sống tiếp những ngày mệt mỏi này? Con muốn dừng lại / và im lìm.  Bồ Tát không trả lời tôi, chỉ có một tách trà nóng thơm mùi gừng già làm tôi bình an lại.  - Cô chắc k