Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn THÔNG ĐIỆP CỦA JAS

ĐỘNG VIÊN NHAU

#Jas_feelings 18h ngày 12/09/2021 Tin nhắn Zalo từ tài khoản lớp báo giáo viên dạy Hóa của con gái tôi nhiễm Covid, phải đi cách ly cả nhà. Dù vẫn biết chuyện dương tính với Covid không còn xa lạ nữa, nhưng tin nhắn vẫn gây ra một dư chấn cho học sinh và phụ huynh trong lớp.  Bệnh dịch đã luôn cho chúng ta thấy sự nguy hiểm và tốc độ lây lan khủng khiếp của nó. Giờ thì không ai có thể tự hào nói mình hay gia đình mình nằm ngoài vùng phủ sóng của Covid. Theo rất nhiều khía cạnh khác nhau, chúng ta đang bị Covid tước mất quyền cơ bản nhất, là quyền được tham gia vào các hoạt động giao tiếp và phát triển bản thân một cách tự do, đúng nhu cầu và mong muốn.  Nghĩ tới đó, thấy khá lo âu.  Có quá nhiều mất mát trong cuộc chiến giành lấy quyền được sống bình thường trở lại, và có quá nhiều nước mắt đã rơi, nhưng những con số vẫn chưa cho thấy một sự cải thiện mạnh mẽ. Chúng ta cần cho xã hội và bản thân thêm một chút kiên nhẫn nữa. Vì không thể đi nhanh khi dịch bệnh vẫn níu chân.  Con gái tôi

NỤ CƯỜI PHÍA BÌNH MINH

  #Jas_feelings Hôm nay tôi không vui.  Muốn có một ai đó ngồi xuống hỏi han. Muốn tâm tư phiền não được giải thoát trên môi. Muốn sẽ được đi ra chỗ ấm áp của lắng nghe. Tôi đi kiếm người tôi muốn gặp. Thôi thúc tự nhiên làm tôi e dè, nhưng không cưỡng lại.  Rất nhiều năm trước, tôi có một người bạn chỉ có mặt lúc tôi buồn. Người bạn có một nụ cười đẹp và bình an. Anh là một guitarist khá có tiếng. Tôi biết anh qua một buổi đi nghe nhạc phòng trà.  - Quá lâu không gặp. Anh tưởng là đã xa xôi luôn rồi.  - Em nghĩ mình làm phiền anh quá. Nên buông anh ra. Anh nhìn tôi. Bình thản, nhưng có phần ngạc nhiên. Có lẽ anh vẫn nghĩ về tôi như một phụ nữ khá vô tâm, và quá nhiều vấn đề cá nhân.  - Anh vẫn chờ em gọi. Hơn năm năm rồi. Không thấy thì an tâm là chắc em ổn , chẳng có vấn đề nào làm rối nên không thích gặp nữa. Có hơi buồn khoảng mấy tháng đầu. Anh chân thành đến mức tôi thấy xấu hổ. Cảm giác mình thật lạnh lẽo và xấu xí. ... Thật ra, đôi lúc tôi khá yếu đuối, cạn kiệt năng lượng để c

ĐỪNG ĐỂ HẠT ẤY THÀNH CÂY

#Jas_feelings Tôi có một người thân. Cô không bao giờ nói chuyện với mẹ mình quá hai câu.  Tôi gặng hỏi thì nhận được câu trả lời : "Mình thật sự không có nhu cầu trò chuyện với mẹ. Đã không có liên kết này từ nhỏ. Giờ thì càng không muốn" Cô ấy không bất hiếu. Cô ấy làm những việc chăm sóc bình thường như mọi người khác vẫn làm cho mẹ. Nhưng cô ấy không thoái mái khi nói chuyện với mẹ mình. Tôi nghĩ về chuyện này, và bắt đầu thấm dần ý nghĩa của nhân quả. Ngày tôi bé, những câu chuyện của tuổi dậy thì cần được chia sẻ hay hướng dẫn, tôi về nói với mẹ, thì bà thường không dành thời gian cho tôi. May mà tôi viết nhật ký để giải tỏa. May mà ba tôi lắng nghe tôi. May mà các bạn của tôi là người tốt. Tôi đã không sa ngã. Đã chông chênh, nhưng được an ủi và che chở đúng khi đúng lúc! May mắn biết bao! Cách dạy con của người Việt những năm 80-90 thế kỷ trước vẫn còn cực đoan. Phụ huynh đa phần không coi trọng cá tính của con cái. Họ giống như đang trút những bất lực của chính mình,

TẢN MẠN VỀ YÊU

#Jas_feelings  Như mọi phụ nữ khác, tôi cũng có một thời thanh xuân nhiều mơ mộng. Khi yêu đương, cũng bị phụ thuộc cảm xúc, đôi khi khá nghiêm trọng, và thậm chí, khi bước vào hôn nhân cũng không hạnh phúc.  Thời của tôi, khái niệm "Love yourself first" hay "Hãy tự yêu mình trước" rất xa lạ. Nếu ai manh nha ý ấy, cầm chắc sẽ bị lên ân gay gắt, sẽ bị quy kết là ích kỷ và không biết sống! Hôm nay, khi nhìn con gái bước vào tuổi dậy thì, bắt đầu trở thành thiếu nữ và quan sát cách con hành xử với các mối liên kết bạn bè cùng phái và khác phái, tôi thấy thú vị với sự thay đổi cách nhìn nhận về bản thân giữa các thế hệ khác nhau, trong những hoàn cảnh khác nhau. Ngày trước, khi có ai đó khác phái bày tỏ sự quan tâm, bọn con gái như tôi sẽ rất e thẹn, bẽn lẽn. Có đứa nhát quá, mà trốn tới trốn lui như Jerry với Tom vậy! Quan hệ bạn bè bỗng dưng trở nên gượng gạo.  Bây giờ, con gái tôi khi nhận lời bày tỏ của "người hâm mộ bí mật", thì cười mỉm, và vẫn nhắn tin

LÝ DO KHÔNG TIÊM VACCINE CỦA BẠN TÔI.

Trong khi rất nhiều người đang mong mỏi được tiêm vaccine để có thêm một chỗ dựa về tinh thần và thể chất ngăn ngừa Covid, thì cũng có không ít người chọn nói: "Không!" Tôi được tiêm vaccine Astra Zeneca vào đầu tháng 8. Khi về đến nhà, đã gọi báo ngay cho những người thân là mình vừa xong được một việc cần phải làm, ai cũng vui vẻ chia sẻ với tôi. "Vậy là an tâm chút rồi, nhớ theo dõi phản ứng nhé!" Sáu tiếng sau, cơ thể tôi bắt đầu sốt. Nhiệt độ cao dần, đến nửa đêm thì đã gần 39 độ! Tuy vậy, tôi lỳ lợm không dùng thuốc hạ sốt, chỉ uống nước chanh đường và chườm mát bằng khăn. Tập thở và niệm danh hiệu của Phật Dược Sư. Tôi vốn không mê tín, nhưng tìm hiểu lý luận Phật Giáo khiến tôi nhận ra nhiều vẻ đẹp khác của đời sống, nên thường sẽ niệm danh hiệu Ngài Dược Sư khi có trở ngại về thân hay tâm. Vị thầy thuốc đặc biệt đó làm tôi an lòng. Sáng hôm sau, tôi hết sốt. Tay chân vẫn rất đau mỏi, nhưng ngoài chuyện đó ra, không còn gì đáng ngại. Qua tới ngày kế tiếp thì

YÊU AI ĐÓ, HÃY CHO HỌ THỜI GIAN CỦA BẠN !

Yêu một người, hãy cho và nhận công bằng... Tôi là một phụ nữ của những biến cố. Giông bão đã đi qua nhiều , hoặc rất hạnh phúc, hoặc rất đau, không có nhiều những ngày bình lặng. Một hôm ngồi lại, nắng ở ngoài sân làm cay mắt, chợt nghe cô gái bên cạnh hỏi rằng, " Chị ơi, sao em hết lần này đến lần khác phải chờ anh ấy? Công việc hấp dẫn hơn em sao?" Ừ, tôi cũng đã từng hỏi câu hỏi đó. Với đàn ông, công việc là thước đo giá trị. Công việc tạo ra vật chất, ra nhà , ra xe, ra túi hiệu và nhũng bữa tối vui ngất trời cho cô gái của họ cùng đám bạn ....Một ngày 24 tiếng, không có thêm phút nào để gửi vào thời khóa biểu của yêu đương, hay công việc. Tùng ấy phút giây , phải thu xếp sao cho không lỡ nhịp. Nhưng ưu tiên cái nào nhất thì cái thứ hai phải chịu ít thời gian hơn. Đó là công bằng. Nhưng không chắc là cân bằng. Muốn sống hạnh phúc, sẽ phải chọn cân bằng. Cho nên, sáng ấy tôi đã quay sang cô gái nhỏ và nói rắng," Em hãy gặp người đàn ông của em, nói với anh ấy suy ngh

TÂM TƯ [P.2]

 TÂM TƯ ( P.2) ["Understanding is the Love's other name"_ Thích Nhất Hạnh"] Lần trở lại Vạn Hạnh thứ hai của tôi là ngày hôm sau. Khi những nỗi đau không còn gào thét hỗn loạn, mà chỉ còn những mệt nhọc và sự tự ám thị về thất bại đeo mang. Cõi lòng tôi là một vùng tối.  Tôi ngồi lại chỗ cũ, ngước nhìn tôn tượng Bồ Tát với một quán tính cần che chở. Rất lâu trong im lặng, tôi cảm thấy mình đã kiên nhẫn với mình hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ về lý do tôi đến chùa. Tôi nghĩ về nguyên nhân của những đau xót đang tàn phá tôi. Rồi tôi bỗng thấy khi quan sát nội tâm , tôi không bị những cảm giác tiêu cực xâm chiếm. Giống hai người nhìn nhau vậy. Tôi, và cái tôi cay đắng của tôi. Cảm giác hoảng sợ khi đối diện nhau khiến tôi mơ hồ nhận ra những bí mật bị che lấp. Đột nhiên, như một cú vỗ vai đầy sức nặng của thời gian, tôi hiểu về bản chất của cái tôi và cái không phải là cái tôi. Tôi lặng người dưới phát hiện lạ thường đó của mình. Và tôi bắt đầu một khấn nguyện với Bồ Tát . -