Chuyển đến nội dung chính

 MÓN NGON KÝ ỨC

#Jas_yeumonViiet


Quê ngoại tôi ở Hội An. Hè hay Tết nào về thăm phố cổ, tôi cũng ghé ăn mì quảng Phú Chiêm. Truyền thuyết về gánh mì thơm ngon bất hủ trên vai của các dì các mẹ dường như đang dần phai nhạt, vì hàng quán đã bắt đầu neo lại những bước chân không mỏi!

Cả làng sống và nổi tiếng với nghề nấu mì. Tôi nhớ lần đầu nghe ngoại kể, đã không tin. Với tôi, mì quảng ngon chỉ có ở khu gần chợ Bà Hoa, Tân Bình. Vì tôi là đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, nên dạng suy nghĩ hạn hẹp vậy cũng không khó hiểu gì. Vài năm sau nữa, mười mấy tuổi đầu, vào trung học, tôi mới được ghé Hội An, và trên đoạn đường quốc lộ cũ với hai bên trồng thật nhiều bắp và rau, tôi được ăn một tô mì gánh Phú Chiêm thật sự! 

Người đàn bà da nâu làm tô mì Phú Chiêm đầu tiên cho tôi hôm đó là một phụ nữ rất mặn mà. Đôi mắt đã có dấu chân chim nhìn tôi một cách đầy ẩn ý khi thấy tôi thì thầm: "Sao mì ít nước quá vậy dì?".

Quả tình nhìn tô mì có cảm giác giống như mì trộn vậy. Nước nhân màu đỏ gạch rất bắt mắt, tôm nhỏ nhưng tươi rói, thịt có nạc có mỡ, nhưng miếng vừa vặn, không dày cũng chẳng mỏng, rau thơm rất đặc biệt. Tôi bắt đầu ăn tô mì trong ký ức của ngọai và mẹ mình một cách dè dặt như thế.



Và hương vị ngon đặc biệt đó đã theo tôi lâu đến tận lúc này. Tôi nhớ khi tôi gật đầu xác nhận câu hỏi của người chủ gánh : "Ăn tô nữa hả con?" thì những dè dặt ban đầu đã nhường chỗ cho lòng ái mộ. Đó là tô mì quảng ngon nhắt mà tôi được ăn!

Tôi biết không có gì không thay đổi. Ngay khi viết những dòng này, nỗi nhớ về món ăn truyền thống ngon đặc biệt đó đến cùng lúc với nỗi lo, rằng sẽ không còn ai gánh mì đi bán nữa! Dịch bệnh đã tạo ra một lớp khách hàng dùng app online để mua sắm mọi thứ trên đời. Hàng quán bán theo kiểu khách đến ngồi ăn còn chênh vênh chưa thấy tương lai, thì sao gánh mì rong ruổi trên đường có cửa? 

Nhưng cứ lạc quan mà tự nhủ rằng, không sao, còn người thì còn văn hóa. Văn hóa ẩm thực, xét cho cùng, cũng phải thay đổi để tồn tại, và phát triển. Miễn là người kế thừa vẫn nuôi dưỡng cái hồn của món, tâm tình của tiền nhân. 

Dấu chân vất vả trên những con đường từ quê đến tỉnh có thể dừng lại mãi, nhưng cuộc hành trình đầy mỹ vị của một món ăn ngon vẫn luôn ở trong cảm nhận của những ai yêu quý ẩm thực Việt. 

Nhớ Hội An, nhớ Điện Bàn, nhớ làng Phú Chiêm.

Nhận xét