Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

❤❤❤MỖI LẦN BẠN PHÁT RA NĂNG LƯỢNG BIẾT ƠN, CHƯỚNG NGẠI ĐÃ LÙI XA MỘT CHÚT!

Có rất nhiều người trong chúng ta rất nhanh quên những điều tốt đẹp người khác làm cho chính mình. Có khi chính tôi, hay chính bạn cũng quên nhanh những ơn được nhận. Thậm chí, một đôi lần, chúng ta cho phép mình xem việc tốt người khác tặng chúng ta là một lẽ đương nhiên.  Các bạn học sinh, hàng ngày xin tiền bố mẹ ăn sáng hay ăn quà vặt, thậm chí không thấy cần phải cảm ơn! Ba mẹ sinh ra ta, họ có trách nhiệm phải nuôi dưỡng ta, cho chúng ta ăn no mặc ấm, cho chúng ta phương tiện để phát triển, đó là cách nghĩ của cả xã hội này! Nhìn thấy chị lao công hay người ghi điện nước hàng ngày ta vẫn bình thản nghĩ đó là trách nhiệm của họ. Chúng ta đóng thuế, và họ nhận lương thưởng từ nguồn đó..v.v.. Tôi khẳng định với bạn một điều, không đúng đâu! Ba mẹ có thể từ chối hy sinh, không nuôi dưỡng chúng ta!  Người lao công hay nhân viên ghi điện nước có thể không cần phải làm công việc nặng nhọc với mức lương không cao.  Luôn có vô vàn lựa chọn cho mọi người. Không nhất thiết phải dành cho ai

TẢN MẠN VỀ YÊU

#Jas_feelings  Như mọi phụ nữ khác, tôi cũng có một thời thanh xuân nhiều mơ mộng. Khi yêu đương, cũng bị phụ thuộc cảm xúc, đôi khi khá nghiêm trọng, và thậm chí, khi bước vào hôn nhân cũng không hạnh phúc.  Thời của tôi, khái niệm "Love yourself first" hay "Hãy tự yêu mình trước" rất xa lạ. Nếu ai manh nha ý ấy, cầm chắc sẽ bị lên ân gay gắt, sẽ bị quy kết là ích kỷ và không biết sống! Hôm nay, khi nhìn con gái bước vào tuổi dậy thì, bắt đầu trở thành thiếu nữ và quan sát cách con hành xử với các mối liên kết bạn bè cùng phái và khác phái, tôi thấy thú vị với sự thay đổi cách nhìn nhận về bản thân giữa các thế hệ khác nhau, trong những hoàn cảnh khác nhau. Ngày trước, khi có ai đó khác phái bày tỏ sự quan tâm, bọn con gái như tôi sẽ rất e thẹn, bẽn lẽn. Có đứa nhát quá, mà trốn tới trốn lui như Jerry với Tom vậy! Quan hệ bạn bè bỗng dưng trở nên gượng gạo.  Bây giờ, con gái tôi khi nhận lời bày tỏ của "người hâm mộ bí mật", thì cười mỉm, và vẫn nhắn tin

SAO KÊ, BỘI TÍN VÀ VÀI SUY NGHĨ NHỎ

Khi nhấn nút chuyển tiền, ngoài lòng nhân ái muốn giúp đỡ đồng loại thông qua một người bạn hâm mộ, bạn còn nhấn nút gửi đi lòng tin tưởng của mình. SAO KÊ , SỰ BỘI TÍN, VÀ VÀI SUY NGHĨ NHỎ. Không có ai vô danh tiểu tốt mà nhận được nhiều lòng tin từ bá tánh. Điều này hiển nhiên không thể bàn cãi. Khi nhấn nút chuyển tiền, ngoài lòng nhân ái muốn giúp đỡ đồng loại thông qua một người bạn hâm mộ, bạn còn nhấn nút gửi đi lòng tin tưởng của mình. Cho nên mới nói, khi bạn muốn sao kê, bạn đã hoài nghi lòng tin của chính mình.  Và người phải sao kê, đã bị nghi ngờ bội tín.  Sao kê, nên tự nguyện.  Sao kê, đừng là một áp lực và đối phó đơn thuần. Vì dù không nói, cũng vẫn thấy khó chịu.  Với tôi, muốn giúp thì tự mình giúp. Không cần cậy đến ai. Không cần đòi sao kê. Không cần tung hô và chửi bới, xúc phạm người để rồi xúc phạm luôn bản thân mình. Bạn có tiền, nếu ít, thì mua một bao gạo, vài chai dầu ăn, đến thẳng bếp ăn của cơm 2000, hay các bếp từ thiện cho bệnh viện góp vào. Nhiều hơn ch

LÝ DO KHÔNG TIÊM VACCINE CỦA BẠN TÔI.

Trong khi rất nhiều người đang mong mỏi được tiêm vaccine để có thêm một chỗ dựa về tinh thần và thể chất ngăn ngừa Covid, thì cũng có không ít người chọn nói: "Không!" Tôi được tiêm vaccine Astra Zeneca vào đầu tháng 8. Khi về đến nhà, đã gọi báo ngay cho những người thân là mình vừa xong được một việc cần phải làm, ai cũng vui vẻ chia sẻ với tôi. "Vậy là an tâm chút rồi, nhớ theo dõi phản ứng nhé!" Sáu tiếng sau, cơ thể tôi bắt đầu sốt. Nhiệt độ cao dần, đến nửa đêm thì đã gần 39 độ! Tuy vậy, tôi lỳ lợm không dùng thuốc hạ sốt, chỉ uống nước chanh đường và chườm mát bằng khăn. Tập thở và niệm danh hiệu của Phật Dược Sư. Tôi vốn không mê tín, nhưng tìm hiểu lý luận Phật Giáo khiến tôi nhận ra nhiều vẻ đẹp khác của đời sống, nên thường sẽ niệm danh hiệu Ngài Dược Sư khi có trở ngại về thân hay tâm. Vị thầy thuốc đặc biệt đó làm tôi an lòng. Sáng hôm sau, tôi hết sốt. Tay chân vẫn rất đau mỏi, nhưng ngoài chuyện đó ra, không còn gì đáng ngại. Qua tới ngày kế tiếp thì

ĐỪNG DỪNG LẠI

#Jas_feelings [Có bạn nhắn tin hỏi tôi cách sống vui hơn một chút. Bạn ấy stress với các liên kết thường nhật khi ở nhà quá lâu...] Thật lòng mà nói, các bài viết của tôi luôn ẩn chứa tinh thần lạc quan, ngậm ngùi nhưng không bi lụy. Trong giai đoạn tâm thế toàn xã hội đang căng thẳng, dễ bị tổn thương, thì những vấn đề cá nhân có vẻ đang phải chịu ẩn mình. Yêu đương sẽ khiến ta đôi khi thấy mệt nhọc. Sinh tử, cơm áo gạo tiền mới chi phối ta lúc này. Tuy vậy, nhìn vào khung cảnh chung, quan sát những người thân, bạn bè, hay các mối liên kết xã hội khác, tôi thấy vài tháng giãn cách vừa qua đã thay đổi rất nhiều các liên kết vẫn ngỡ là kiên cố. Sự thăng bằng vốn là chìa khóa duy trì ổn định và bình an cho mọi kết nối bỗng dưng bị phá vỡ. Thay vì thời gian sống được phân phối nhiều cho công việc và xã hội, thì giờ dành phần lớn cho gia đình. Đầu tiên, sẽ có kha khá những điều thú vị được nhận ra, nhưng cùng với thời gian, thú vị cũng trở nên quen thuộc. Gặp nhau mỗi ngày vừa đủ liều lượn

YÊU AI ĐÓ, HÃY CHO HỌ THỜI GIAN CỦA BẠN !

Yêu một người, hãy cho và nhận công bằng... Tôi là một phụ nữ của những biến cố. Giông bão đã đi qua nhiều , hoặc rất hạnh phúc, hoặc rất đau, không có nhiều những ngày bình lặng. Một hôm ngồi lại, nắng ở ngoài sân làm cay mắt, chợt nghe cô gái bên cạnh hỏi rằng, " Chị ơi, sao em hết lần này đến lần khác phải chờ anh ấy? Công việc hấp dẫn hơn em sao?" Ừ, tôi cũng đã từng hỏi câu hỏi đó. Với đàn ông, công việc là thước đo giá trị. Công việc tạo ra vật chất, ra nhà , ra xe, ra túi hiệu và nhũng bữa tối vui ngất trời cho cô gái của họ cùng đám bạn ....Một ngày 24 tiếng, không có thêm phút nào để gửi vào thời khóa biểu của yêu đương, hay công việc. Tùng ấy phút giây , phải thu xếp sao cho không lỡ nhịp. Nhưng ưu tiên cái nào nhất thì cái thứ hai phải chịu ít thời gian hơn. Đó là công bằng. Nhưng không chắc là cân bằng. Muốn sống hạnh phúc, sẽ phải chọn cân bằng. Cho nên, sáng ấy tôi đã quay sang cô gái nhỏ và nói rắng," Em hãy gặp người đàn ông của em, nói với anh ấy suy ngh

BUỔI HỌC ONLINE ĐẦU TIÊN

  Buổi học online đầu tiên của con gái tôi diễn ra suôn sẻ. Một năm học mới nhiều hy vọng đã bắt đầu, từ hôm nay. Con gái tôi dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong thì cột tóc gọn gàng, ngồi vào bàn học. Hôm nay con bé sẽ ăn sáng trễ để tranh thủ vào zoom chào hỏi bạn mới. Bé học lớp đầu cấp nên không có nhiều bạn cũ để tương tác. Nhìn con háo hức đếm từng bạn lần lượt vào phòng học online, bình phẩm vẻ ngoài của nhau rôm rả mà tôi thấy vui lây. Sự hồn nhiên của con trẻ cho những phụ huynh bề bộn lo toan như chúng tôi một vài khoảnh khắc lắng lòng, vui một chút, hy vọng một chút, muốn vững vàng thêm. Đã quá lâu rồi trẻ con phải ở nhà, hết làm bạn cùng mây tính thì lại ôm truyện tranh, ăn rồi ngủ... Những va chạm vốn dĩ rất bình thường giờ trở thành xa xỉ. Cầm tay, khoát vai bạn bè giờ hẳn sẽ không được hoan nghênh. Hai đưa con tôi trả lời cho câu hỏi: "Bao giờ chúng ta sẽ lại như ngày xưa?" bằng những cái lắc đầu buồn bã."Mẹ ơi, chắc lâu lắm. Con nghĩ không chừng là phải mấy năm